Truyện Trạng Quỳnh phần 2

Truyện trạng Quỳnh là một trong những truyện cười dân gian về một vị quan trạng nổi tiếng thanh liêm thông minh tốt bụng và được mọi người yêu mến cùng tìm hiểu thêm một số thông tin về Trạng Quỳnh. Sau đây là phần 2 của bộ truyện mời các bạn đón đọc



1. Miệng kẻ sang
 
Bấy giờ Quỳnh đã hơi lớn, đang độ thiếu niên. Trên đường từ phủ về khát quá, Quỳnh
vào một quán nước bên đường. Trong quán có một viên quan, dáng oai vệ, đang ngồi
nhai trầu bỏm bẻm. Cạnh đó, có một lính vệ đứng hầu. Quan nhai xong, hách dịch vứt
miếng bã trầu ra đất.

      Quỳnh đang ngồi uống nước, thấy ngứa mắt liền bước lại cuối nhặt lên, ngắm nghía
như muốn tìm kiếm cái gì, rồi đút vào túi.

      Quan thấy lạ, hỏi:

      - Mày là ai? Làm gì vậy?

      Quỳnh làm bộ khúm núm đáp:

      - Bẩm, con là học trò nghèo, lâu nay thường nghe người ta nói "Miệng nhà quan có
gang có thép" muốn nhặt lên đem về coi thử có đúng thế không?

      Biết mình bị xỏ, lại không biết tên học trò xấc xược này là Quỳnh, quan liền bảo:

      -Đã xưng là học trò thì người phải đối ngay câu tục ngữ mà người vừa nói đó đi, hay
thì ta thưởng, dở sẽ đánh đòn. Mà nhớ là tục ngữ phải đối bằng tục ngữ, nghe chưa!

      Quỳnh giả bộ rụt rè, thưa thưa bẩm bẩm:

      - Con sợ mang tiếng xấc xược... Không dám đối.

      Tưởng anh chàng học trò đang bí, quan bảo:

      - Ta cho người cứ nói, còn đối không được thì nằm xuống để ta đánh đòn.

      - Nếu thế thì con xin đối ạ.

      -Được. Đối ngay đi, ta nghe thử!

      Quỳnh thong thả đọc vế đối:

      - "Đồ nhà khó vừa nhọ vừa thâm."

      Nghe xong, mặt quan xám lại như tro bếp. Câu đối lại đúng là câu tục ngữ, không thể
bắt bẻ vào đâu được.

      Biết ngồi lâu không tiện, quan giục lính hầu ra đi, quên bẵng lời hứa thưởng tiền cho
anh học trò nghèo.

      Chẳng bao lâu, chuyện ấy lan ra khắp vùng, tên quan kia thì xấu hổ vì làm miệng
cười cho thiên hạ còn tiếng tăm của Quỳnh thì nổi như cồn.



2. Phơi sách, phơi bụng 

     Quỳnh có một lão trọc phú. Lão này đã dốt lại thích học làm sang, thỉnh thoảng mò
đến nhà Trạng, đòi mượn sách. Tất nhiên lão có mượn được sách về thì cũng biết gì đâu
đọc. Quỳnh bực lắm, một bận, thấy lão lấp ló đầu cổng, Quỳnh vội vác ngay chiếc chõng
tre ra sân, cởi áo nằm phơi bụng. Lão trọc phú bước vào, thấy lạ, hỏi:

      - Thầy làm gì thế?

      Quỳnh đáp:

      - À! Có gì đâu! Hôm nay được cái nắng tôi đem phơi sách cho khỏi khô mốc

      - Sách ở đâu?

      Quỳnh chỉ vào bụng:

      - Sách chứa đầy trong này!

      Biết mình bị đuổi khéo, trọc phú lủi thủi ra về.

      Bận khác, lão cho người mời Quỳnh đến nhà. Để rửa mối nhục cũ, lão bắt chước,
đánh trần, nằm giữa sân đợi khách...

      Quỳnh vừa bước vào, lão cất giọng con vẹt, bắt chước...

      - Hôm nay được cái nắng tôi nằm phơi sách cho khỏi mốc

      Bất ngờ Quỳnh cười toáng, lấy tay vỗ bình bịch vào cái bụng phệ mà nói;

      - Ruột nhà ông toàn chứa những của ngon chưa tiêu hết phải đem phơi, chứ làm cóc
gì có sách mà phơi!

      Lão trố mắt kinh ngạc:

      - Sao thầy biết?

      Quỳnh lại cười toáng lên, lấy tay lắc lắc cái bụng béo ụ ị của lão:

      - Ông nghe rõ chứ? Bụng ông nó đang kêu "Ong óc" đây này! Tiếng cơm, tiếng gà,
tiếng cá, lợn... Chứ có phải tiếng chữ, tiếng sách đâu. Thôi ngồi dậy, mặc áo vào nhà đi.

      Lão trọc phú lủi thủi làm theo lời Quỳnh, và ngồi tiếp khách một cách miễn cưỡng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những tên khai sinh 'độc nhất vô nhị' tại Việt Nam

Những tên trộm 'bá đạo nhất hành tinh'

Bài toán tính lãi bán bò của học sinh lớp 3 gây đau đầu nhất năm 2016